“Ta chẳng qua chỉ lấy trộm một hạt trân châu của nàng, còn nàng lại lấy trộm cả trái tim ta.”
Trong cuộc đời của Tang Tử, ngoài Hạ Hầu Tử Khâm ra còn có hình bóng của Tô Mộ Hàn. Đây có lẽ là nhân vật đã lấy đi rất nhiều nước mắt của độc giả. Tô Mộ Hàn yêu Tang Tử từ những ngày nàng còn theo hắn học lễ nghi ở ngôi chùa nhỏ trong ngõ Trường Đại. Cho đến mấy năm sau gặp lại, hắn vẫn một lòng yêu nàng. Nhưng giờ đây, hắn đã không còn là vị tiên sinh của riêng nàng nữa, hắn là Hàn Vương – chiến thần của Bắc quốc.
Tình yêu của Tô Mộ Hàn giành cho Tang Tử không cuồng nhiệt như Hạ Hầu Tử Khâm mà lặng lẽ, dung dị. Hắn không dám hi vọng có được nàng. Hắn chỉ đành ở bên bảo vệ, dõi theo nàng. Bởi lẽ, cả một đời Tô Mộ Hàn không muốn tranh đấu, hắn chỉ muốn sống an yên đến già. Còn Tang Tử, nàng sinh ra để khẳng định giá trị của mình. Hắn biết, nàng và hắn quá khác nhau về lý tưởng sống. Nhưng hắn hiểu Hạ Hầu Tử Khâm sẽ giúp nàng đạt được những nguyện vọng của mình. Vì thế, dù đau lòng khi tình cảm không bao giờ được thoát ra thành lời, hắn vẫn cầu chúc cho nàng và Hạ Hầu Tử Khâm được một đời hạnh phúc.
Trên thế gian này, liệu có mấy ai được yêu như cách Tô Mộ Hàn yêu Tang Tử? Yêu nhưng mong muốn người ấy tìm được hạnh phúc trọn vẹn bên cạnh người thực sự phù hợp.
Liệu Tang Tử có yêu Tô Mộ Hàn hay không? Khẳng định là có. Nhưng đấy là lòng ái mộ, kính trọng giành cho vị tiên sinh đã có công dưỡng dục nàng như một người cha. Vậy mới nói, Tô Mộ Hàn và Tang Tử chẳng qua chỉ là một đoạn duyên mỏng. Họ tình cờ gặp nhau nhưng mãi mãi chẳng thể sánh vai chung đường.